ĐÀN BÀ

Đàn bà là một thứ vật chất làm bằng nước, nó phải mượt mà, nó phải tươi tắn, nó phải đầy đặn, nó phải không ô nhiễm, không bị tiếng ồn, không bị phơi ra nắng rát.Nó cần được một không gian rộng lớn như vũ trụ.Bởi vì nó là đường cong phải rung ring mà tới, ngoằn ngoèo mà đi, phải chảy xiết và tung toé lên.Nó là mặt đất, nó cần có trời xanh.Nó là loài rêu và tất cả các loài thực vật, nó cần nước mưa và đủ đầy ánh sáng mặt trời.

(Trích lời Ngải Nguyệt trong “Xin chào các tiểu thư”- Trì Lợi, 2005)


Đàn bà của tôi ko phải thứ đàn bà được trồng trong lồng kính, cứ hằng ngày tưới tiền, bón mỹ phẩm vào là thành đàn bà. Đàn bà của tôi là đàn bà độc lập, lớn lên như cỏ dại mọc trong rừng, có bị đè nén, chân người dẫm lên thì đàn bà của tôi vẫn sống, và phải xanh ngút ngàn.

Tôi không mong đợi đàn bà sống theo thế “bàn thờ” sống không dám là chính mình, câm lặng cả cuộc đời trong đau khổ để mà ôm lấy 4 cái vòng cung : Công Dung Ngôn Hạnh. Đàn ông họ bạc lắm, nếu các chị ko biết tự yêu lấy mình.

“Lâu nay các chị vẫn được giáo dục để trở thành bông hồng duy nhất cho một người duy nhất. Đó hình như là chiến lược của cánh đàn ông. Đàn ông không nói với các chị rằng, nếu càng nhiều người ngắm thì họ càng quý bông hồng của mình.Ko đời nào họ nói như thế. Họ chỉ muốn an toàn nên cố hướng dẫn các chị nở mãi một cách, toả hương mãi một loại ; loại nào, cách nào Công Dung Ngôn Hạnh tiết liệt nhất.Thế rồi sau đó khi đã đúc được chị thành bông hoa nhựa, họ lại chỉ muốn tìm đến những bông hoa dại ”

( Trích Nhân trường hợp chị Thỏ Bông)


Cuộc đời tôi đã băng ngang qua cuộc đời của ko biết bao nhiêu người đàn bà.Họ giỏi…có ! Họ đẹp…có! Họ tiết hạnh…có ! Họ khéo léo..có ! Nhưng phần đông đàn bà không hạnh phúc.Hạnh phúc sao đây khi họ ko cởi trói cho chính cái đầu của mình. Đã hết rồi cái thời đàn bà giỏi làm đàn ông sợ.Các chị hãy cứ giỏi đi, cứ phô diễn hết tài năng của mình đi và hãy chọn đàn ông vây quanh các chị 1 người xứng đáng.Xưa nay họ vẫn vỗ ngực anh hào.. ..là cụ chột (nhầm)….trụ cột của gia đình, công ty, quốc gia. Làm sao những đấng anh hào ấy lại dám sợ các chị được? Nếu họ run lẩy bẩy tới vậy trước tài năng của các chị, chẳng hoá ra họ chỉ là một mớ thiếu óc và thối chí hay sao???

Các chị cứ đẹp đi cho cuộc đời các chị cũng được lung linh rực rỡ. Tại sao các chị cứ đóng khung mình trong cái mớ lí thuyết đời sống chỉ có đường thẳng với gấp khúc làm gì.Ai bảo phận má hồng nhiều nỗi truân chuyên, ai bảo đàn bà đẹp như Thuý Kiều là khổ?Cuộc đời là ngọn lửa, các chị lao vào và đốt cháy mình lên, cho người ta biết ngọn lửa ấy cháy ở đâu đi chứ.Các chị cứ lặng lẽ là đóm tàn thì biết bao h đời đàn bà mới thăng hoa lên được?

Đàn bà cứ việc nữ công gia chánh nếu thích, nhưng đừng làm vì bắt buộc để sau này kiếm cho ra một tấm chồng. Các chị nấu ăn ngon cho vui đời các chị, các chị thưởng thức đi là để cho mình vì biết đâu được đấy, tối ngày hôm nay, chồng hay người yêu các chị còn đang bận được ai đó nấu tặng cho món “canh nước trong rau biếc” cơ mà.

Cứ cho là Thượng đế sinh ra loài người có 2 đầu 4 tay và 4 chân, là loài mạnh mẽ nhất khiến cho Chúa trời cũng phải tách ra, thành đàn ông và đàn bà để cả cuộc đời họ đi tìm 1 nửa của mình. Nhưng tại sao đàn bà cứ think làm hoa cắm trong chậu, chờ người ta tới thưởng lãm rồi trả tiền bưng về? Quyền của các chị là được chỉ mặt đặt tên ai là người xứng đáng sánh đôi với mình. Đã qua rồi cái thời đặt đâu là phải nằm im đấy. Đàn bà muốn hạnh phúc, đàn bà cũng thèm khát tình yêu, nhưng ko phải bạ đất nào đàn bà cũng nở hoa được. Bởi đàn ông cũng dăm bảy loại đàn ông, các chị muốn hạnh phúc thì ko còn cách nào khác là hãy cứ giỏi đi, cứ đẹp lộng lẫy đi, cứ khéo léo đi, nhưng ko phải để làm cho bản đăng kí “xin làm vợ” thêm rực rỡ, mà là để cho đàn ông nó thèm, để các chị có 1 vùng đất tốt mà sinh sôi.

Tôi cũng là đàn bà, tôi ko hiểu đàn bà còn sợ gì, mà ko dang tay ra mà vồ lấy cuộc đời của chính các chị mà chăm chút quấn riết cho nồng nhiệt vào.


“Đàn bà, tự bản thân họ, vốn đã tuyệt vời và hoàn hảo hơn đàn ông rất nhiều. Nên không có gì là sai khi tự họ, yêu lấy nhau. Những người đàn bà mệt mỏi với cái đống dấm vô cảm, thiếu quan tâm và vị kỉ ở xung quanh; họ vỡ tan; òa ra; hòa vào nhau; tìm đến nhau. Họ yêu nhau. Đàn bà yêu đàn bà. Nâng niu nhau. Tách mình ra khỏi những sinh thể ô nhiễm ấy, đàn bà học cách tự chăm sóc bản thân mình. Đàn bà yêu đàn bà; đàn bà được đàn bà dẫn dắt để tiến lên, khi họ cảm thấy đàn ông các anh không còn xứng đáng.
(Shamchan- Trì Lợi)


ĐÀN BÀ VẪN THẬT LÃNG MẠN!!!!!

Cuối cùng chỉ xin cảm ơn những người đàn bà đã giúp tôi trở thành một người đàn bà biết yêu lấy chính mình, lấy những người đàn bà xung quanh.





( FROM BLOG HAJUL - CÔ GÁI 20 TUỔI XINH ĐẸP CỦA TÔI :)
0 Responses