Có những niềm vui nho nhỏ , có những bực mình dễ thương ...

* Niềm vui :
Chiều nay mẹ đi về muộn , Tun chạy ra cổng líu lo :
- hế nô , hế nô , hế nô , goát gio nêm :))
- Mẹ ơi , Cô Tâm hôm nay dạy con đấy !
Mẹ bảo :
- Ừ , nhưg mà con nói ngọng rồi :)
- Vâng , để con nói cẩn thận =)) : hế lô , hế lô , hế lô !
- Thế tiếp theo là gì ?
- dạ , con hông biết :)
- Có phải cô dạy " Am phai , then kìu " hông ? ( mình nhại đúng giọng bạn Tun mọi khi )
- Hông , cô chưa dạy đến đấy ạ !
Mẹ cười không khép miệng lại được =)) vì mẹ dạy chả bao giờ Tun nói , nhưng Mít tơ Pi và cô Tâm dạy Tun lại nói , bó tay !
* Bực mình :
Buổi tối Tun tha thẩn chơi một mình , rồi tự nhiên chạy ra mẹ bảo :
- Mẹ ơi , con chơi CÁI CỨT này !
Mẹ giật mình quay lại :
- Sao lại chơi cái cứt , ai bảo con thế ?
- Bạn Huy bảo cho con chơi cái Cứt
- Không được nói theo bạn Huy nhé , nói như thế không đúng !
- Nhưng bạn Huy cứ cho con nói í !
- Thế bạn nói với con như thế nào ?
- Bạn ấy nói là chơi CÁI CỨT !
- ừ , mai Tun bảo bạn không được nói thế , nói thế không đúng , không ngoan !
- Nhưng mà bạn cứ cho con nói í !
- Bạn ấy nói không ngoan con phải bảo bạn chứ , vì con ngoan mà !
- Vâng ạ , mai mẹ bảo cô giáo nhé !
Đấy , bạn Huy ở lớp bạn Tun hay dạy các bạn khác nói lung tung lắm , ngày xưa Tun học được từ : " như dở hơi í " cũng từ bạn Huy , mẹ nắn rồi . Giờ lại đến " Chơi Cái Cứt í " Ôi , giá mà bố mẹ bạn ấy để ý đến ngôn ngữ của con cẩn thận hơn nhỉ :(( Bạn ấy lại còn dạy các bạn khác ăn cứt mũi nữa chứ , huhu , may là mẹ Tun đã ngăn chặn được vụ này =)) .
Ôi , những bực mình nho nhỏ , dù sao thì mình vẫn yêu cái bọn trẻ con ngây thơ này lắm í ! Mai mình sẽ nhờ cô giáo nhắc bạn Huy sau vậy !
Mẹ ơi , tóc con có hình dấu hỏi :)
Chả biết từ bao giờ , mẹ nghiệm ra , những điều mẹ cầu , thường hay được . Hồi em bé còn trong bụng , mẹ cứ ước em bé sinh ra tóc xoăn , mắt to , 2 mí , lông mi dài , môi sẻ chứ đừng mắt bé giống mẹ :). Thế là bây giờ mẹ toại nguyện lắm ý : tóc xoăn này , mắt to này , lông mi dài này , môi sẻ này ( ngoại trừ mỗi tội em bé có cái mũi tẹt giống hệt ông nội ko đỡ được :) " . Thôi thì mẹ cũng toại nguyện nhất là những lọn tóc xoăn mềm maị của em bé , mỗi khi rảnh tay mẹ hay nghịch những lọn tóc của em bé , rồi áp vào má , cảm nhận cảm nhận rõ trên từng ngón tay sự mềm mại của tóc trẻ thơ .




Có lần con soi gương , con chỉ vào trán rồi bảo mẹ :
- Mẹ ơi tóc con có hình dấu hỏi !
Ô , mà sao em bé liên tưởng dễ thương thế không biết .

Em bé mới 2,5 tuổi mà rất bướng , đã biết bảo vệ chính kiến của mình rồi :) Em hát :
- Sên sển sền sên mày lên MÁY TÍNH , mày múa tao xem
Mẹ :
-" Mày lên công chúa" chứ
- Không , " mày lên máy tính " cơ !
Rồi em bé lấy bàn tay nắm lại , thò 2 ngón ra làm 2 cái râu sên , bắt đầu bò tay lên máy tính mẹ :
- Đấy , nó bò lên máy tính đấy mẹ !
- Ah , bây giờ thì mẹ đã hiểu , hi hi !
.....
Yêu con đến từng centimet đấy , con biết không
( ảnh này Tun tự chụp bằng Remote :)




Bài viết được viết trên Blog Yahoo!360 vào ngày 05/04/2009
Chuyện ở lớp mầm non
- Mẹ ơi ! sao các bạn gái phải ngồi bô tè , còn các bạn trai hông phải ngồi bô tè ?
Mẹ ứ bít trả nhời sao ( chả lẽ bảo các bạn ấy có Trym ...mà nói thế bạn Tun lại hay hỏi rõ ngọn ngành thì mệt lắm : " Con trym ấy có cánh ko hả mẹ " chẳng hạn :))
Mẹ đành bảo vì các bạn trai khi ngồi bô sẽ tè vọt ra ngoài . Bạn ấy lại hỏi :
- Sao các bạn ý lại tè vọt ra ngoài hả mẹ ?
- Vì các bạn ý ko biết khép chân vào như các bạn gái ( câu này mẹ thấy giải thích chưa được thỏa đáng lắm :)
Có cô chú nào có cao kiến giúp mẹ cháu giải thích vụ này ko nhỉ ?
Thương em Tun quá
Mình đến gần , thấy 1 chú đang ôm Tun xuýt xoa bảo đau thế này mà sao con ko khóc một tiếng nào . Tất cả mọi người ở đấy ai cũng xanh mắt và nói Tun đã cộc rất đau . Mình thấy mặt Tun tái mét lại , mình biết tính con gái từ bé , nếu tự ngã thì có đau mấy thì đau cũng ko bao giờ khóc , cắn răng nín chịu và thậm chí còn ko cho ai đỡ dậy . Ai cũng bảo con bé này lỳ thật . Mình xót hết cả ruột bế Tun vào lòng , mình tưởng Tun sẽ òa lên khóc cơ nhưng Tun ko hề khóc , chỉ tái mặt lại và mím chặt môi . Mình kiểm tra thì thấy đầu Tun đang chảy máu và có một vết rách . Mình ko biết là vết rách có sâu hay ko nhưng xung quanh thì đã xưng vù lên . Mẹ Chip và cô Hajul cũng xót hết cả ruột , bảo người lớn mà cộc thế cũng phải khóc rồi .
Một lúc sau Tun lại chạy nhảy chơi với chị Chíp bình thường , nhưng thật sự thì mình rất lo lắng . Lên xe taxi mình thấy Tun có vẻ đau mà ko dám kêu với mẹ ( vì sợ mẹ cho đi bác sĩ , hic ) Mình bảo Tun nằm xuống đùi mình , Tun nói 1 câu làm mình choáng : ( ko thể tin 1 cô bé sắp 3 tuổi có thể nói như thế ) :
- Không , con đang chảy máu , con nằm lên đùi me sẽ bẩn váy mẹ
Vừa thương con , vừa xúc động , mình chỉ muốn ôm chặt con vào lòng mà con dứt khoát ko cho mình ôm , vì sợ áo mình bẩn :( Lại còn bảo mình :
- Mẹ ơi , tí nữa nó hỏi bây giờ
( nghĩa là Tun an ủi mẹ : tí nữa nó khỏi ngay bây giờ ấy mà ! )
Ôi con tôi , sao lại khác người thế ko biết !
Mình thấy có lỗi vô cùng khi không để ý đến con :(
Mai mình sẽ đưa con đi khám , mong rằng con sẽ ko sao cả ....
ĐÀN BÀ
(Trích lời Ngải Nguyệt trong “Xin chào các tiểu thư”- Trì Lợi, 2005)
Đàn bà của tôi ko phải thứ đàn bà được trồng trong lồng kính, cứ hằng ngày tưới tiền, bón mỹ phẩm vào là thành đàn bà. Đàn bà của tôi là đàn bà độc lập, lớn lên như cỏ dại mọc trong rừng, có bị đè nén, chân người dẫm lên thì đàn bà của tôi vẫn sống, và phải xanh ngút ngàn.
Tôi không mong đợi đàn bà sống theo thế “bàn thờ” sống không dám là chính mình, câm lặng cả cuộc đời trong đau khổ để mà ôm lấy 4 cái vòng cung : Công Dung Ngôn Hạnh. Đàn ông họ bạc lắm, nếu các chị ko biết tự yêu lấy mình.
“Lâu nay các chị vẫn được giáo dục để trở thành bông hồng duy nhất cho một người duy nhất. Đó hình như là chiến lược của cánh đàn ông. Đàn ông không nói với các chị rằng, nếu càng nhiều người ngắm thì họ càng quý bông hồng của mình.Ko đời nào họ nói như thế. Họ chỉ muốn an toàn nên cố hướng dẫn các chị nở mãi một cách, toả hương mãi một loại ; loại nào, cách nào Công Dung Ngôn Hạnh tiết liệt nhất.Thế rồi sau đó khi đã đúc được chị thành bông hoa nhựa, họ lại chỉ muốn tìm đến những bông hoa dại ”
( Trích Nhân trường hợp chị Thỏ Bông)
Cuộc đời tôi đã băng ngang qua cuộc đời của ko biết bao nhiêu người đàn bà.Họ giỏi…có ! Họ đẹp…có! Họ tiết hạnh…có ! Họ khéo léo..có ! Nhưng phần đông đàn bà không hạnh phúc.Hạnh phúc sao đây khi họ ko cởi trói cho chính cái đầu của mình. Đã hết rồi cái thời đàn bà giỏi làm đàn ông sợ.Các chị hãy cứ giỏi đi, cứ phô diễn hết tài năng của mình đi và hãy chọn đàn ông vây quanh các chị 1 người xứng đáng.Xưa nay họ vẫn vỗ ngực anh hào.. ..là cụ chột (nhầm)….trụ cột của gia đình, công ty, quốc gia. Làm sao những đấng anh hào ấy lại dám sợ các chị được? Nếu họ run lẩy bẩy tới vậy trước tài năng của các chị, chẳng hoá ra họ chỉ là một mớ thiếu óc và thối chí hay sao???
Các chị cứ đẹp đi cho cuộc đời các chị cũng được lung linh rực rỡ. Tại sao các chị cứ đóng khung mình trong cái mớ lí thuyết đời sống chỉ có đường thẳng với gấp khúc làm gì.Ai bảo phận má hồng nhiều nỗi truân chuyên, ai bảo đàn bà đẹp như Thuý Kiều là khổ?Cuộc đời là ngọn lửa, các chị lao vào và đốt cháy mình lên, cho người ta biết ngọn lửa ấy cháy ở đâu đi chứ.Các chị cứ lặng lẽ là đóm tàn thì biết bao h đời đàn bà mới thăng hoa lên được?
Đàn bà cứ việc nữ công gia chánh nếu thích, nhưng đừng làm vì bắt buộc để sau này kiếm cho ra một tấm chồng. Các chị nấu ăn ngon cho vui đời các chị, các chị thưởng thức đi là để cho mình vì biết đâu được đấy, tối ngày hôm nay, chồng hay người yêu các chị còn đang bận được ai đó nấu tặng cho món “canh nước trong rau biếc” cơ mà.
Cứ cho là Thượng đế sinh ra loài người có 2 đầu 4 tay và 4 chân, là loài mạnh mẽ nhất khiến cho Chúa trời cũng phải tách ra, thành đàn ông và đàn bà để cả cuộc đời họ đi tìm 1 nửa của mình. Nhưng tại sao đàn bà cứ think làm hoa cắm trong chậu, chờ người ta tới thưởng lãm rồi trả tiền bưng về? Quyền của các chị là được chỉ mặt đặt tên ai là người xứng đáng sánh đôi với mình. Đã qua rồi cái thời đặt đâu là phải nằm im đấy. Đàn bà muốn hạnh phúc, đàn bà cũng thèm khát tình yêu, nhưng ko phải bạ đất nào đàn bà cũng nở hoa được. Bởi đàn ông cũng dăm bảy loại đàn ông, các chị muốn hạnh phúc thì ko còn cách nào khác là hãy cứ giỏi đi, cứ đẹp lộng lẫy đi, cứ khéo léo đi, nhưng ko phải để làm cho bản đăng kí “xin làm vợ” thêm rực rỡ, mà là để cho đàn ông nó thèm, để các chị có 1 vùng đất tốt mà sinh sôi.
Tôi cũng là đàn bà, tôi ko hiểu đàn bà còn sợ gì, mà ko dang tay ra mà vồ lấy cuộc đời của chính các chị mà chăm chút quấn riết cho nồng nhiệt vào.
“Đàn bà, tự bản thân họ, vốn đã tuyệt vời và hoàn hảo hơn đàn ông rất nhiều. Nên không có gì là sai khi tự họ, yêu lấy nhau. Những người đàn bà mệt mỏi với cái đống dấm vô cảm, thiếu quan tâm và vị kỉ ở xung quanh; họ vỡ tan; òa ra; hòa vào nhau; tìm đến nhau. Họ yêu nhau. Đàn bà yêu đàn bà. Nâng niu nhau. Tách mình ra khỏi những sinh thể ô nhiễm ấy, đàn bà học cách tự chăm sóc bản thân mình. Đàn bà yêu đàn bà; đàn bà được đàn bà dẫn dắt để tiến lên, khi họ cảm thấy đàn ông các anh không còn xứng đáng.
(Shamchan- Trì Lợi)
ĐÀN BÀ VẪN THẬT LÃNG MẠN!!!!!
Cuối cùng chỉ xin cảm ơn những người đàn bà đã giúp tôi trở thành một người đàn bà biết yêu lấy chính mình, lấy những người đàn bà xung quanh.

( FROM BLOG HAJUL - CÔ GÁI 20 TUỔI XINH ĐẸP CỦA TÔI :)
Niềm vui 42K
Hôm qua mẹ lang thang lên phố Đinh Lễ , chui vào nhà sách Lâm mấy tiếng đồng hồ . Tự nhiên bâng quơ hỏi anh bán sách :
- Anh có quyến : " Mít Đặc và các bạn ko ? " ( hỏi thì hỏi thôi chứ mẹ biết thừa là có "
- Có đấy em , đây này ! ( Anh ta đưa cho mẹ mấy quyển in cỡ nhỏ )
Mẹ ko thèm để ý đến mấy quyến nhỏ ấy :
- Có quyển to ko anh ?
Mẹ hỏi vậy thôi chứ năm nào mẹ cũng đi tìm quyển " Mít Đặc và các bạn " cỡ to như quyển sách của tác giả Nga Ngố vẽ ( Nicolai - Nô xốp ) ở nhà bác mẹ hồi bé . Quyển sách khổ A4 với rất nhiều trang in màu . Năm kia mẹ cũng đi tìm mấy hiệu sách Đinh Lễ cũng thấy 2 quyển to nhưg tranh lại ko tô màu nên mẹ ko mua . Vẫn hy vọng rồi sau này nhà xuất bản sẽ tái bản quyển cũ cơ .
Anh bán sách lục lọi trên tầng cao nhất và mang cho mẹ 1 quyển khổ A4 , mẹ cầm 1 cách hờ hững vì cứ đinh ninh chắc là ko có tranh màu đâu . Nhưng vừa giở vài trang mẹ đã thấy những bức tranh màu thật rực rỡ . Mẹ sung sướng giở tiếp , giở tiếp , những bức tranh như nhảy múa trước mắt mẹ , mẹ như thấy lại mình lúc mới 6 tuổi , vui sướng đọc hết trang này đến trang khác ko ngừng được . Đúng quyển sách này rồi , khổ chữ , trình bày , bố cục y hệt quyến sách thời thơ ấu của mẹ . Mẹ gật đầu cái rụp với anh bán sách : " Em lấy quyển này ! "
- Ừ , 42K em ạ ! ( mẹ giật mình vì cái giá rẻ bất ngờ , so với năm ngoái mẹ xem quyển to ko có tranh màu là 100 ngàn 1 quyển )
Thời của mẹ , lũ trẻ con hay bị nhốt trong nhà , cổ đeo một chiếc chìa khóa và được dặn dò : " Không được mở cửa cho bất kỳ ai đâu nhé ! " . Khi đó ông bà ngoại đi Tiệp thực tập sinh , gửi mẹ 4 năm ở nhà Bác ở Thái Thịnh . Mẹ học trường tiểu học Thái Thịnh ( các bác hay trêu học trường Thái Thịt - Phường Thịt Quay ( Thịnh Quang )
Bác trai làm ở Bưu điện Hà Nội , bác gái về hưu sớm nên bán giá đỗ xanh ngoài chợ khu A Thái Thịnh . Nên tuổi thơ của mẹ gắn liền với cái giá sách truyện to đồ sộ của Bác trai và những vại đỗ xanh của bác gái . Bác có một chị con gái học giỏi nhưng hay bắt nạt mẹ . Mẹ bé tí đã mang mặc cảm ăn nhờ ở đậu , dù là bà ngoại vẫn gửi tiền về hàng tháng nuôi mẹ . Mẹ chỉ biét chúi mũi vào đọc truyện , cả một giá sách to hết mảng tường 4 mét vuông mẹ đọc ko sót một quyển nào . Mẹ thường được giao việc nhặt đỗ xanh , nhặt cả ngày , ngày này qua ngày khác , vì ngày nào cũng cần những mẻ đỗ mới . Ngày nào cũng phải nhặt những hạt đỗ bị sâu , bị méo khiến mẹ cứ thấy mình khổ như cô Tấm còn mẹ con bác gái giống mẹ con nhà Cám :) Ngay cả khi bác gái , bác trai đưa chị đi chơi thì mẹ vẫn bị nhốt ở nhà và nhặt đỗ xanh , những khi đó mẹ đã tủi thân ghê ghớm , nhớ bà ngoại vô cùng . Mẹ thường mơ ước được biến thành tí hon những những cô bé cậu bé tí hon trong chuyện Mít Đặc để chui được ra cái lưới dây thép gai chăng ngang qua sân giếng trời , mẹ muốn chui ra để đi tìm Thành Phố Xanh , Thành Phố Diều trong câu truyện ấy ...
Thời của mẹ , lũ trẻ con đứa nào cũng được đọc truyện của Nga , và đứa nào cũng đọc Mít Đặc , đến nỗi đến lớp bạn nào học dốt bị gọi ngay là Mít Đặc , bạn nào xinh xinh là Bạch Tuyết , bạn nào hiền hiền là Mắt Xanh , bạn nào học giỏi là BIết Tuốt , bạn nào béo thì Tròn Vo ....
....
Ngày mẹ vào ĐH , mẹ cũng tìm được 1 bạn từng mê truyện Mít Đặc , khi mẹ kể là " tớ còn giữ quyển truyện đó đến h nhưng bị mất mấy trang đầu rồi " Thế là bạn ấy ôm chầm lấy mẹ , vì bạn ấy cũng giữ 1 quyển bé xíu mà chưa đọc quyển to bao giờ , chưa được xem tranh màu bao giờ "
Cuối tuần đó mẹ về nhà tìm bằng được quyển truyện đó đưa cho bạn ấy đọc , 1 tuần sau bạn ấy trả lại mẹ nhưng mẹ đã mừng như muốn khóc . Bạn ấy đóng lại gáy sách cần thận , và chép tặng mẹ bằng tay nắn nót những trang đầu mẹ bị mất , rồi dán vào truyện cho mẹ .
Con thấy không , hiếm có một quyển truyện nào lại có sức mạnh bền bỉ trong lòng trẻ con thế hệ của mẹ như thế đấy !
Bây giờ mẹ vẫn nhớ về cô bạn ấy , dù chưa bao giờ là bạn thân nhưng mẹ cứ nhớ mãi , nhớ như một người tri kỷ .
tối nay , me đứng đây , trong ta cầm cuốn truyện giống hệt cuốn truyện ngày xưa ấy , mẹ thấy lòng mình hân hoan khôn tả , mẹ chỉ muốn lái xe thật nhanh về nhà , khoe với con , và đọc cho con những trang đầu tiên . Mẹ tưởng tượng ra ánh mắt con sẽ hấp háy khi mẹ hua hua quyến sách màu xanh lên trêu con ( lần nào cũng thế :) Rồi con sẽ hỏi mẹ tên từng bạn một trong sách ( con có tật hỏi cái gì cũng hỏi tỉ mỉ , chi tiết , hỏi đến cùng mới thôi ) Rồi con sẽ đọc những câu thơ thật dễ thương :
Có cái bánh nhân mỡ
Dưới gối cậu Ngộ Nhỡ ^^
****
Nhanh Nhảu đói thật tội
Nuốt chửng bàn là nguội ^^
------------
Niềm vui 42K của me chỉ đơn giản như thế đấy con biết ko ? Nó làm sống lại những kỷ niệm thời thơ ấu cô đơn nhưng đặc biệt của mẹ , nó làm mẹ hy vọng về con nhiều hơn , con sẽ không phải giống mẹ như ngay xưa . Con sẽ luôn luôn được ở bên mẹ , và con cũng sẽ yêu những cuốn sách mẹ mua cho con đúng không ?
--------
Một vài bức trang mẹ yêu thích trong truyện đây này :
Lời của tác giả với các em bé :
Cây bồ công anh lúc nào cũng xuất hiện rất nhiều trong truyện Mít Đặc ( sau này cứ nhìn thấy Bồ Công Anh là mẹ lại nhớ đến bạn Mít Đặc nấp sau bụi cây Bồ Công Anh khóc nhè khi bị các bạn tẩy chay vì tội khoác lác :
Thành phố Hoa xinh đẹp của các bạn ấy :
Và 16 chú tí hon ở chung 1 ngôi nhà :
Trong đó có bạn Mít Đặc hay khoác lác huyênh hoang lại còn chuyên trêu chọc các bạn gái :
Và thường chọc phá các chú Tí Hon khác :
nên thường tự gây ra tai nạn :
Rồi phải đi bác sĩ ( nghe đến đoạn này chắc Tun sợ lắm ) mẹ sẽ dọa Tun mà hư sẽ bị bác sĩ cắm kim vào mông như bạn Mít Đặc đây này :
Rồi bạn Biết Tuốt sáng chế ra khinh khí cầu , bạn Mít Đặc cũng được đi theo 15 chú Tí Hon khám phá những phương trời mới :
Khinh khí cầu bị rơi , các chú Tí Hon lạc nhau , bạn Mít Đặc được những cô bé Thành Phố Xanh chữa trị , bạn ý tỉnh dậy , và bắt đầu quay trở lại thói huyên hoang khoác lác :
Yêu nhất bức tranh này , cảnh lao động của các cô bé tí hon ở thành phố Xanh , thành phố Hoa của chú Mít Đặc chỉ có dưa chuột , còn ở đây các cô có rất nhiều dưa hấu :
Còn có một thành phố nữa nhé , thành phố Diều của các chú tí hon khác , 2 thành phố Xanh và thành phố Diều rất khác nhau , các cô các chú tí hon ko sống cùng 1 thành phố như thành phố Hoa , mà sống tách ra . Thành phố Diều lúc nào cũng náo nhiệt :
Cảnh các chú tí hon thành phố Hoa giúp đỡ các cô tí hon ở thành phố Xanh hái quả , rồi 1 vài chú ở thành phố Diều cũng bắt đầu phụ giúp :
Bạn Mít Đặc đang khóc nhè và được bạn Mắt xanh an ủi , tha thứ :
Quyển sách đáng yêu từ phần mở đầu đến cả phần mục lục kết thúc :
( con lớn dần lên rồi sẽ tự mình khám phá câu truyện tuyệt hay này con yêu nhé :)
hế nô hế nô hế nô... :X :X :X